Au: Soj kon
Ratting: 17+
Kon Soj ngu ngốc đã trở lại rùi nà mọi người có nhớ Soj không? Fic mới nè mới nghĩ ra nên vik luôn. Trong này Yui của chúng ta trong nì sẽ "hơi" lạnh lùng một chút đó nha. Cảnh báo trước để mọi người không bàn hoàng với Yuiparu trong nì. Soj sẽ chờ đợi phản hồi của mấy bạn nhá. Để suy nghĩ xem có nên đưa nó thành longfic luôn không na.
-----------------------------
Tokyo, tại một căn biệt thự nguy nga. Đang được trang hoàng lộng lẫy với những dải ruy băng đầy màu sắc. Căn nhà có vẻ hơi yên tĩnh để dành cho bữa tiệc. Trước của nhà là biển tên Yokoyama được khắc bằng bạc. Đây là ngôi nhà của chủ tịch Yokoyama Takeshi của tập đoàn Y&Y. Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng con nít vọng ra
"Mama tại sao Papa vẫn chưa về. Papa đã quên sinh nhật con rồi" Cô bé bắt đầu khóc ầm lên
"Yuihan, con đừng khóc, chắc là do Papa của con có việc bận nên chưa về được, hay là con vẽ tranh để tặng cho Papa ha, Papa sẽ rất vui" Người đàn bà đó dỗ dành
"Con sẽ vẽ bức tranh đẹp nhất cho Papa luôn" Cô bé bắt đầu vẽ. Thời gian cứ thế mà tiếp tục trôi qua cho đến khi cô bé không thể chống đỡ cơn buồn ngủ của mình được nữa
"Yuihan con lên lầu ngủ trước đi khi nào Papa về thì Mama sẽ kêu" Người đàn bà đó đỡ cô bé dậy và bế lên lầu. Cô bé đã ngủ từ lúc nào một giấc ngủ thật ngon.
Trong mơ cô đã nghe thấy tiếng cha mẹ của mình đang nói chuyện với ai đó
"Shimada Kenji, ngươi đúng là đồ căm thú, ta nhất định không tha cho ngươi nếu người làm hại đến gia đình ta"
"Ha Ha Ha Takeshi san, một lão già như ngài thì làm được gì, chi bằng giao công ty lại cho tôi" Hắn cười một cách kinh tởm
"Papa, Mama" Yui la lên thật lớn, cô đã tỉnh giấc khi nhiệt độ xung quanh mình ngày càng tăng lên. Cô chạy ra khỏi phòng và xung quanh là biển lửa, chạy xuống ngay phòng khách điều cô thấy lúc này là cả ba và mẹ cô đang nằm trên sàn bê bết máu
"Mama Papa hai người sao vậy, mau tỉnh lại đi mà Papa Mama" Cô lây mạnh hai người nhưng chỉ có ba của cô là còn động đậy
"Yuihan Papa xin lỗi vì sinh nhật con lại về trễ đến vậy" Người đàn ông khó nhọc nói
"Con không cần sinh nhật gì cả chỉ cần Papa và Mama thôi, chúng ta mau ra khỏi đây đi ạ" Cô có ý định đỡ người đàn ông dậy nhưng với đứa con gái mới 10 tuổi thì đó là điều không thể
"Yuihan, Papa không ổn rồi, chúc mừng sinh nhật con, con yêu" Ông lấy trong túi ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ con mình. Đó là một sợi dây bằng bạc với mặt dây là một ngôi sao được dính viên đá Rubi màu đỏ, phía sau khắc dòng chữ: 'Yuihan, con yêu của Papa'
"Takeshi, cậu ở đâu?" Từ phía cửa có một người đàn ông chạy vào. Chạy về phía hai cha con ông
"Takeshi tớ đưa cậu ra khỏi đây" Người đó đỡ ba của cô dậy
"Không...khụ...khụ... Đưa Yuihan.... ra trước, tớ biết mình .....không qua khỏi đâu, Ryo ... sau này Yuihan ....nhờ cậu chăm sóc" Nói rồi ba cô tắt thở
"Papa...papa, đừng đùa nữa khụ...khụ..." Cô bé khóc lớn hơn
"Ta đưa cháu ra ngoài" Ông bế cô bé lên
"Không... Papa...Mama.." cô bé níu chặc áo ba mình. Trước mắt cô mọi thứ từ từ mơ dần, cô đã ngất đi do đã hít quá nhiều khí độc
--------------------------
"Papa Mama..." Yui lầm bầm trên giường
"Yuihan, cháu tỉnh dậy rồi" Người đó đỡ Yui ngồi dậy
"Chú là...?" Yui hỏi, cô thấy khuôn mặt này rất quen, nhưng bộ não của cô vẫn chưa hoạt động được
"Chú là Ryo, chú là bạn của ba cháu, chú đã qua nhà cháu nhiều lần rồi"
"À cháu nhớ rồi, chú là Shimazaki Ryo, bạn thân của Papa,.... Papa Mama... Chú nói cho cháu biết đi Papa và Mama của cháu đâu" Yui nắm lấy cổ áo của Ryo
"Chú xin lỗi, chú không thể đưa họ ra khỏi đám cháy"
"Papa... Mama...."
"Sau này cháu sẽ ở với chú, đây sẽ là nhà mới của cháu, cháu cứ xem chú như..."
"Papa, xuống ăn cơm đi" Cô bé từ cửa chạy vào cắt ngang câu nói của Ryo
"Yuihan đây là Shimazaki Haruka con gái chú nó mới 8 tuổi thôi, nó cũng không có mẹ nên chú nghĩ hai đứa sẽ là bạn thân"
"Paruru đây là Yokoyama Yui, từ hôm nay yui sẽ ở đây với chúng ta" Ryo tiếp lời
"Yuihan, cứ gọi em là Paruru, em hy vọng chúng ta sẽ..."
"Im đi, ai cùng cảnh ngộ với cô chứ, mấy người đi ra ngoài hết đi" Yui chộp lấy ly nước để kế bên tạt vào người Haruka
"Cô nói gì? Đi muốn đi thì cô mới là người đi đây là nhà của tôi đó" Haruka tức giận khi phải hứng chịu nguyên ly nước vào người
"Thôi thôi, chúng ta ra ngoài, Yui cần nghĩ ngơi, chú sẽ bảo người đem đồ ăn cho cháu sau" Ryo kéo Haruka ra ngoài để Yui ngồi lại lên giường với khuôn mặt lạnh như băng
"Papa tại sao cô ta phải ở đây" Haruka ngồi trên bàn ăn mặt xụ xuống
"Yuihan là con của bạn thân của Papa, Mama và Papa của Yuihan chưa ổn định tạm thời chưa chấp nhận được sự thật này, Papa nghĩ điều Yuihan cần lúc này là một người bạn, con mà dám ăn hiếp Yuihan thì đừng trách Papa cắt melonpan của con nguyên năm luôn"
"Melonpan... Papa cũng thấy là chị ta ăn hiếp con trước mà" Haruka giận lẫy
"Papa biết Paruru của Papa sẽ không nhỏ mọn mà chấp nhấp người có tinh thần chưa ổn định đâu nhỉ" Ryo dỗ dành con nhỏ
"Tha cho chị ta lần này thôi đó" Haruka tiếp túc xử lí phần ăn của mình.
Lúc này cô giúp việc chuẩn bị một phần ăn tương đối thịnh soạn bưng lên lầu thì bị Haruka kêu lại
"Để tôi đem lên được rồi"
"Nhưng tiểu thư..." Cô giúp việc ấp úng
"Cô cứ để tiểu thư đem lên đi" Người quản gia bảo
"Chị Mariko, chị đã về" Haruka chạy lại ôm cổ Người quản gia- Shinoda Mariko
"Ông chủ, việc nhập học của cô Yui đã được sắp xếp xong rồi ạ" Mariko bồng Haruka lên
"Nhập học, không phải chị ta đã có trường rồi sao" Haruka hỏi
"Papa muốn Yuihan học chung với con để tiện giúp đỡ con nên từ tháng sau Yui sẽ nhập học cùng lúc với con" Ryo ôn tồn nói không thèm nhìn đến ánh mắt tức giận của đứa con nít đang nhìn chầm chầm vào mình
"Không phải tiểu thư muốn đem bữa ăn lên cho cô Yui sao ạ?" Mariko thả Haruka xuống
"Con đi nha" Haruka đón mâm cơm từ tay cô giúp việc
Trước của phòng Yui
~~~~Cốc~~~Cốc~~~
~~~~Cốc~~~Cốc~~~ Cốc~~~~
~~~~Cốc~~~~
"Đùa với mình sao, chị ta còn không thèm mở cửa" Haruka tức giận tự động mở cửa đi vào. Vào tới trong, cô đặt mâm cơm lên bàn nhỏ ở đầu giường và phát hiện Yui đã biết mất khỏi giường.
"Yuihan chị có ở đây thì ra đi" Haruka kêu lớn và bước lại bàn làm việc gần đó, phát hiện trên bàn có một chiếc hộp bên trong là một sợi dây chuyền hình ngôi sao rất đẹp. Hiếu kỳ trước vẻ đẹp của sợi dây, cô cầm lên mân mê với vẻ rất thích thú
"Cô vào đây làm gì?" Yui đứng sau lưng Haruka
"Tôi...tôi... Tôi đem cơm vào cho chị" Haruka ấp úng
"Để đây được rồi, cô bỏ sợi dây vào chỗ cũ rồi ra ngoài đi" Yui lên tiếng cảnh báo, ngày càng tiến gần lại Haruka. Yui giờ đây đã đứng trước mặt Haruka
"Tôi bảo bỏ xuống" Yui kề sát mặt mình vào tai Haruka, phả hơi thở mùi bạc hà của mình vào tai của Haruka khiến cho mặt Haruka đỏ lên, ở tình cảnh lúc này Haruka có thể thấy rõ từng nét đẹp dễ thu hút lòng người của Yui
*Bịch-Bịch*
*Bịch~Bịch~Bịch*
*Bịch~Bịch~Bịch~Bịch"
Tim Haruka đập ngày càng nhanh như đang thi một cuộc thi maratong. Haruka đẩy Yui ra xa mình, đập sợi đây chuyền xuống đất. Rồi bỏ đi ra cửa
"Chị ..." Haruka quay lại tính chửi cho Yui một trận nhưng lại thấy một mãnh vỡ từ viên ruby của sợi dây văng lên khóe mắt của Yui, máu không ngừng chảy và điều Yui làm lúc này là lẳng lặng cuối xuống lụm những mãnh vỡ đó lên mặt cho vết thương. Haruka chạy lại
"Chị đang bị chảy máu đó,bác sĩ tôi sẽ đi gọi bác sĩ" Haruka chạy xuống lầu
"Ư...ư...ư" Haruka nhìn bác sĩ khâu lại vết thương cho Yui, bất giác khóe mi cô đọng một ít nước mắt dù cho người bị thương là Yui và đang ngồi rất điềm tĩnh ở trên giường
"Đồ ngốc, đau thì cứ la lên, ráng chịu đựng làm gì?" Haruka nói khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của người ngồi trên giường và cô cũng bị lờ đi.
Sau khi may xong, quản gia tiễn bác sĩ ra về để lại hai cô bé ở lại trên phòng
"Cô có còn là con người không vậy, chịu vết thương vậy mà không đau sao" Haruka nói trong tiếng nấc
"Đau chứ, chỉ là tôi không mít ướt như cô vả lại tôi cũng vừa mơid phải chịu một vết thương còn đau hơn như vậy"
"Dù cô có đau bao nhiêu nữa thì cũng không thể quay ngược thời gian lại được đâu" Haruka vẫn tiếp tục nói trong tiếng nấc
"Tôi biết chứ nhưng nó vẫn cứ rất đau" Yui nói lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt Haruka
"Tôi..tôi xin lỗi" Haruka nói rồi chạy nhanh ra khỏi cửa. Từ nhỏ ngoại trừ ba mẹ của mình thì cô chưa phải xin lỗi ai cả, giờ không hiểu tại sao mình phải xin lỗi con người này.
Tối hôm đó. Haruka không ngủ được, thấy khô cổ họng cô đi xuống nhà bếp nốc can ba ly nước, lúc chở lên đi ngang qua phòng Yui thì nghe thấy
"Papa..Mama..đừng bỏ con mà"
"Giết...giết hắn..."
Haruka mở cửa bước vào, thấy Yui nằm trên giường miệng cứ lẫm bẩm hai câu đó, cô tiếng lại gần sợ lên trán Yui thấy trán cô nóng như lửa đốt. Cô quay lưng bỏ đi tính gọi người giúp nhưng bị yui nắm tay lại
"Đừng ... Đi"
"Chị bị sốt rồi để tôi kêu chị Mariko, chị ấy sẽ biết làm gì"
Mariko đem thau nước đặt kế Yui, lấy tay chạm vào trán để kiểm tra thân nhiệt của Yui
"Em lấy khăn ướt đắp vào trán yui đi" Mariko bảo và cô làm theo
"Bây giờ chúng ta sẽ lau sơ người để hạ thân nhiệt của em ấy xuống, em cởi áo em ấy ra giúp chị đi"
"Cởi...cởi... Ấy ạ" Haruka mặt đỏ bừng trước điều mình vừa nghe
"Em ngại gì chứ, thiệt là.. em ra ngoài đi để chị làm được rồi"
"Em ra ngoài đây, chị ấy có chết không ạ?" Haruka hỏi đầy lo lắng
"Em mà không ra khỏi đây là em ấy sẽ chết đó" nghe xong Haruka ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài
Sáng hôm sau
Yui ngồi dậy trên giường nhìn qua bên cạnh mình thấy có một thiên thần đang ngủ, Yui nở nụ cười ẩn ý và kề mặt mình vào người kia
~Bịch~Bịch~ ( paru tim chị lại đập nhanh rồi không khéo bị bệnh tim bây giờ)
"Chị muốn làm gì?" Paru ngồi dậy đẩy Yui ra.
"Em nghĩ tôi muốn làm gì" Yui cười. Nụ cười đó làm người đối diện đơ trong vài giây
"Không có gì, tôi nghĩ chị cũng khỏe rồi" Haruka chạy ra ngoài
Dưới phòng ăn
"Paruru, Yuihan đã khỏe chưa?" Ryo hỏi con mình.
"Papa đi mà hỏi chị ta con không biết"
"Con sao vậy?"
"Con không biết Papa thương con hơn hay chị ta hơn?" Haruka hỏi
"Thì..." Ông không biết phải trả lời thế nào Haruka là con ông còn Yui là người ông chứng kiến sự lớn lên từng ngày đối với ông không khác gì con ruột
"Đương nhiên là con rồi" Ông đành trả lời để chiều ý con mình
"Papa vẫn là nhất" Haruka tâm trạng đã tốt hơn trước
"Con chào chú" Yui đi từ trên lầu xuống
"Yuihan, trông con đã ổn hơn hôm qua rồi đó ngồi xuống đây ăn sáng đi, bây giờ chú phải đi làm rồi" Ryo xoa đầu Yui và không quên quay lại nhìn Haruka bằng ánh mắt cảnh báo. Shimazaki Ryo đang là chủ tịch tập đoàn S&H, là một trong những công ty có tầm quốc tế và ngang hàng với công ty Y&Y, hai tập đoàn đã hợp tác với nhau rất lâu, trên chiến trường họ vừa là kẻ thù vừa là chiến hữu
"Papa đi cẩn thận" Haruka nói rồi lên phòng khách xem tivi như muốn tránh mặt Yui. Yui cũng đâu vừa cô đi theo lên phòng khách và ngồi kế bên
"Tại sao chị cứ đi theo tôi" Haruka tức giận
"Tôi đi theo em khi nào, chú đã bảo cứ xem đây như nhà của mình mà"
"Chị...chị" Haruka tức giận bỏ đi nhưng người ta bảo giận quá mất khôn, cô bước đi rất nhanh và vô tình trược té cứ tưởng mông sẽ hôn đất ai ngờ nó lại nằm gọn trong tay của Yui, hai người như đứng hình
"Ai lại để mông của người đẹp đây tiếp đất được chứ" Yui nói, cười nham hiểm
"Chị đúng là thổ lổ đó Yuihan, ai lại nói vậy với người đẹp như vậy" giọng nói phát ra từ phía ngoài cửa, Yui và Haruka cùng nhìn về hướng đó
"Mặc kệ em hai người cứ tiếp tục đi" người đó nói tiếp. Haruka lúc này mới nhận ra tình hình
"Biến thái" Haruka tặng Yui một cái bạt tay và chạy lên lầu
"Sayaka, em phá chị sao, mà sao em lại ở đây" Yui xoa má hỏi người kia
"Shimazaki san mở cửa cho em vào"
"Em đã nghe chuyện của chị, em rất biết về chuyện đó, chú ấy nói đúng chị cần bạn bè bên cạnh vào lúc này" Sayaka nói tiếp
"Ừ..."
---------------------
"Tên đáng ghét, khó ưa, chết bầm, Papa sao giờ này còn chưa về đã tối rồi mà" Haruka lẫm bẫm trong phòng khách
"Cô chủ có điện thoại từ ông chủ" cô người hầu cung kính đưa điện thoại và Haruka đón lấy
"Papa sao Papa chưa về" Haruka nói vào trong điện thoại
"Papa có việc cần đi công tác gấp con ở nhà phải ngoan đó"
"Papa lại đi ạ" giọng Haruka xìu xuống
"Papa sẽ cố gắng về sớm mà Yui đâu" Haruka nhìn cô giúp việc và đưa điện thoại xa ra để ông nghe câu trả lời
"Dạ cô Yui bảo đang có việc bận ạ" cô người hầu nói
"Papa nhớ về sớm nha nhớ mua quà cho con nữa" Haruka tạm biệt ba mình và cúp máy
"Trong khi mình không có gì để làm, chị ta thì có việc gì mà bận cơ chứ" Haruka tiến lên lầu đi ngang phòng Yui cô nghe thấy tiếng động kì lạ phát ra, cô gõ cửa bước vào, vì cô biết dù có gõ đỏ cả tay yui cũng chẳng thèm ra mở cửa đâu
"Chị đang làm gì thế?"
"Không thấy sao còn hỏi" Yui vẫn tiếp tục công việc. Yui đang cố hàn lại viên Ruby bị vỡ
"Đó chỉ là sợi đây bình thường thôi mà, đúng là nó có giá trị một chút nhưng nếu muốn Papa của tôi có thể mua cả chục sợi luôn cũng được"
"Cô không cần biết, giờ thì ra ngoài" Yui vẫn không thèm nhìn Haruka
"Ai thèm cái đồ ngu ngốc cố gắng sửa món đồ tầm thường" Haruka nói rồi tính đi ra nhưng bị yui nắm tay lại
"CÔ MỚI VỪA NÓI CÁI GÌ?" Giọng Yui tỏa ra đầy sát khí
"Chị.. mún gì" Haruka vùng vẫy cố thoát khỏi tay Yui
"Muốn làm vậy nè" Yui kéo Haruka lại hôn lên môi cô, Yui giữ nụ hôn đó vài giây không cho Haruka thoát ra
*CHÁT* Haruka tát mạnh vào má Yui khiến coi ngã xuống sàn
"Tôi không ngờ chị là người như thế, papa đã nhìn lầm chị" Haruka bật khóc chạy ra khỏi phòng
"Mình hình như mới làm điều xấu nhưng tại sao lại ngọt như vậy mình chỉ tình dọa cô ta thôi mà, mùi vị đó thật ........ Sweet"
Mấy ngày tiếp theo Haruka tìm mọi cách tránh mặt Yui, và dường như yui cũng cảm nhận được điều đó. Một ngày đẹp trời, Haruka đang dạo trong vườn thì Yui đã đứng trước mặt, Haruka quay lưng bỏ chạy
"Em cho tôi vài giây thôi" Yui đuổi theo
"Cô còn gì để nói sao, tránh ra tôi ra" Haruka tiếp tục chạy nhưng một lúc sau đã bị Yui nắm lấy tay. Haruka vùng tay ra nhưng không đủ sức cô đành đưa tay Yui lên cắn thật mạnh lên đó nhưng Yui vẫn không buông tay ra
"Tôi chỉ muốn nói điều này em không muốn tin cũng được đối với em nó có thể chỉ là một món đồ tầm thường nhưng đối với tôi nó rất quan trọng vì nó là thứ duy nhất mà Papa đã để lại cho tôi, tôi đã tức giận khi em xem thường nó và hôm đó tôi thật không cố ý, nhưng điều tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu" Yui thả tay Haruka ra và chuyển bước đi vào nhà
"Yuihan, em xin lỗi..." Haruka đuổi theo nói sau lưng yui người phía trước cũng dừng lại
"Em không nghĩ nó quan trọng như thế" Haruka nói tiếp
"Lời xin lỗi được chấp nhận"
END CHAP 1
Chap 2: câu chuyện bắt đầu. 11 năm sau
:v
Trả lờiXóa